Chương 14: Một Loại Tương Tư

.

ngày này, Diêu Viễn thông qua QQ liên hệ với bạn học cũ Triệu Du. Triệu du cùng cô trước đây đều được trường công phái đi du học Canada, hiện vẫn đang ở Canada nâng học vị, Diêu Viễn muốn hỏi thăm một chút về việc này. Triệu Du nói: “Cậu có bằng thạc sĩ ngoại quốc, bây giờ lại học tiến sĩ trong nước quả thật không có lời, chi bằng lại xin sang đây đi? Dựa vào điều kiện của cậu mình nghĩ hẳn là không có vấn đề gì lớn.”

Diêu Viễn lại bác bỏ, “Bà mình lớn tuổi rồi, sức khỏe vẫn luôn không được tốt, mình không dám đi xa.”

“Vậy là cậu định học lên tiến sĩ ở Giang đại?”

“Ừ, mà hình như cậu với Tôn Vân Tôn giáo sư rất thân phải không?”

“Ha ha, vị mỹ nữ này biết thừa rồi còn hỏi, cậu muốn làm học trò của bà ngoại mình à? Bà tuy rất có tiếng nhưng vô cùng nghiêm khắc, đối với học trò yêu cầu cũng rất cao, ăn đủ đau khổ luôn, cậu xem, đến ngay cả mình cũng phải trăm cay nghìn đắng chạy ra ngoài rồi đây.”

“Hai năm trước mình may mắn được nghe Tôn giáo sư diễn thuyết một lần, đối với danh tiếng của bà ở lĩnh vực nghiên cứu văn học trong nước rất khâm phục, cũng thực kính nể những cống hiến kiệt xuất của bà cho sự nghiệp văn hóa Trung Quốc.”

“Tiểu Viễn, chúng ta mới hơn nửa năm không gặp cậu thật đúng là càng ngày càng biết ăn nói năng rồi. Được, mình sẽ giúp cậu mở lời với bà cho. Có điều vẫn phải nói, với điều kiện của cậu bất kể là làm học trò của Tôn giáo sư hay là xin nhà nước cử đi du học đều không thành vấn đề. Cái mình tò mò chính là cậu vốn trở về là để đi làm , tại sao bây giờ lại tính toán đến chuyện này vậy?”

Diêu Viễn khựng lại, sau một lát mới tiếp tục gõ chữ: “Muốn nâng cao nghiệp vụ một chút thôi.”

Diêu Viễn cuối cùng vẫn liên hệ với Tôn giáo sư, bây giờ trong ngành có rất nhiều kẻ hữu danh vô thực, cái Diêu Viễn muốn lấy được là một học vị đúng nghĩa kìa. Cô yêu văn học, hồi nhỏ nơi hay lui tới nhất chính là thư viện nơi mẹ làm việc, về sau đi học thì chuyển thành thư viện trường. Từng bước, cô cuối cùng cũng coi như không đi vào con đường “Đi một bước hận một bước”, chỉ có điều văn học Trung Quốc dài rộng tinh thâm, rút đại trong năm cũng đã có đủ người nghiên cứu rồi. Chọn giáo sư hướng dẫn lúc này đương nhiên mới là từ phía cô mà thôi, còn phải chờ xem Tôn giáo sư quyết định thế nào nữa.

Khoảng thời gian này, Diêu Viễn đem tất cả tinh lực đặt hết vào việc nâng học vị, cho nên hôm nọ lên lớp thiếu chút là mệt tới ngất đi trên bục giảng, cô phải nhắm mắt hít thở một lúc mới có thể giảng tiếp. Môn của Diêu Viễn là tự chọn, năm ngoái còn may chương trình học đều được xếp vào ban ngày, năm nay có hai ngày cô phải lên lớp buổi tối khiến lịch làm việc và nghỉ ngơi trở nên rất hỗn loạn, mỗi lần tan ca về nhà bản thân cũng phải học tiếp rồi xem tư liệu đến khuya. Cô thừa nhận mình đúng là đang liều mạng, nhưng không dừng lại được, bởi con người hễ cứ rảnh liền dễ đâm ra suy nghĩ miên man.

Hôm nay tan lớp, cô vừa bước ra khỏi phòng học thì cửa sau có người gọi: “Cô ơi, chờ chút.” Diêu Viễn quay đầu, ra là Tẩu Na Thị Na. Đối phương chạy đến trước mặt cô, “Đại tẩu, heheh, em đến dự thính.”

Diêu Viễn nghe được tiếng “Đại tẩu” này, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo: “Cậu không phải sinh viên trường này, sao…”

“Buổi tối rảnh không có việc gì làm, em nhờ bạn tìm hiểu lịch lên lớp của Đại tẩu. Đại tẩu giảng bài kỹ thật đấy! À mà, vừa nãy sau lưng em có thằng nhóc nói Đại tẩu để tóc tém nhìn cũng rất giống một thằng nhóc, ha ha ha ha.” Cậu ta trái một câu Đại tẩu phải một câu Đại tẩu, Diêu Viễn nghe tới trong lòng khó chịu, cũng để tránh bị sinh viên đi qua đi lại nghe được, liền nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi”

“Được được, Đại tẩu gần đây đã rất lâu rồi không online, lão Đại cũng thế, không có hai người mọi người đều mất vui. Ôn trưởng lão cũng y xì, cách đến mấy ngày mới lên một lần, buồn muốn chết.” Tẩu Na Thị Na báo cáo một lượt tình hình trong [ Thịnh Thế ], có điều Diêu Viễn lại không mấy tập trung, đi đến cổng sau của trường thấy quán trà sữa nhỏ còn mở liền hỏi: “Cậu muốn uống chút gì không?”

“Sao có thể không biết xấu hổ để Đại tẩu mời mãi vậy được? Lần này em mời chị đi, Đại tẩu chị uống gì?” Nói xong chạy lên trước . Diêu Viễn đi qua nói: “Nước chanh nóng, để chị trả được rồi.” Cô không quen để “sinh viên” trả tiền, tuy rằng mình so với Tẩu Na Thị Na cũng chỉ hơn có tuổi.

Diêu Viễn trả tiền xong, Tẩu Na Thị Na luôn mồm cám ơn, cô không nhịn được buồn cười , “Được rồi được rồi, cậu không phải cũng nên về trường rồi sao?”

“Đại tẩu phải về ạ?”

“Ừ.”

Tẩu Na Thị Na miễn cưỡng tạm biệt Diêu Viễn, trước khi đi còn hỏi cô khi nào thì lại online.

“Gần đây tương đối bận.”

Tẩu Na Thị Na đi rồi, Diêu Viễn đứng bên đường bắt xe, buổi tối cô không dám đi một mình, mà đường về nhà cô qua giờ tối là không còn xe buýt nữa, may mà gần, đi taxi cũng không phải rất đắt, mỗi tuần qua lại hai lần vẫn còn chấp nhận được.

Diêu Viễn ngồi lên taxi, xe liền nhanh chóng lăn bánh trên con đường cái đèn vàng u ám, khi nhìn thấy nơi nào đó lại không khỏi bần thần. Trên đường về không biết cô đã nhớ lại chuyện kia bao nhiêu lần, đều không nhớ nổi dáng hình anh lần đầu tiên gặp gỡ, chỉ nhớ được giọng điệu tệ hại của người kia. Trước đây mỗi lần hồi tưởng đều cảm thấy người này rõ ràng tính tình chẳng ra sao, trước mặt cô lại cứ ra vẻ quý ông vưa khiến cô buồn cười, cũng có chút cảm động. Mà hiện giờ chỉ cần nghĩ tới anh, trong lòng lại tựa như bị một cây gai nhỏ sắc nhọn đâm từng nhát từng nhát, không phải rất đau nhưng cũng không thể làm ngơ được.

Kỳ thực ngay chính cô cũng không biết mình rốt cuộc thích anh ở điểm gì. Dường như từ khi còn chưa hoàn toàn hiểu rõ cô đã vô thức sà vào vòng tay anh, sau đó hết thảy đều tới một cách vô cùng tự nhiên, thương anh, tin tưởng anh, ỷ lại anh.

Có điều dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được cuối cùng lại có kết quả như vậy.

Tình cảm quả là một con dao hai lưỡi, khi tốt đẹp có thể khiến người ta như rơi vào hũ mật, nhưng một khi tan nát rồi, không như ý nữa liền vò nát tâm can, khiến người ta đau thấu xương.

Diêu Viễn cũng biết, cô không thể lại để mình sa vào những cảm xúc tiêu cực kia, cô phải thoát ra khỏi vũng lầy đó, nửa năm này cứ coi như một giấc mộng, tỉnh lại mọi chuyện liền sẽ trở về với quỹ đạo ban đầu.

Cho nên cô lại một lần nữa nhắc nhở chính mình phải phấn đấu, phải cố gắng, không thể để cha mẹ trên trời mất mặt.

Trong khi Diêu Viễn còn đang tự động viên bản thân, Giang An Lan bay đi Mĩ, một mặt là để đưa em trai Giang Kiệt đi nhập học, mặt khác anh có mấy lời muốn nói rõ với cha anh, Giang Văn Hoa.

Giang Văn Hoa cùng vợ hai ngụ ở Washington, tuy đã ngoài nhưng thân hình vẫn cao lớn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nếu nói về tướng mạo, hiển nhiên Giang An Lan di truyền từ mẹ nhiều hơn, nhưng là tính khí cùng cách làm người, Giang An Lan lại rất giống cha, đều không thích nhiều lời, dứt khoát lưu loát, cho nên hai người vừa thấy mặt là vào việc luôn, không lôi thôi. Lại nói, quan hệ của Giang An Lan cùng cha cũng không phải là đặc biệt thân mật, chủ yếu là bởi vì Giang An Lan từ nhỏ đã sống cùng ông bà, mà Giang Văn Hoa cũng không phải kiểu người am hiểu chuyện biểu đạt tình cha con.

Giang Văn Hoa nghe con trai nói xong, nhíu mày, “Con muốn đổi sang họ mẹ?”

“Vâng.”

“Vì con bé kia?”

Giang An Lan không hề ngạc nhiên khi cha anh biết chuyện, “Coi như là vậy.”

Giang Văn Hoa chậm rãi thở hắt ra một hơi, “Ta không đồng ý. Thứ nhất, con làm như vậy không nói ba, ông nội bà nội bên kia con định thế nào? Thứ hai, con bé kia vì Giang gia chúng ta mà mất đi song thân, cho dù con sửa lại họ Giang, về bản chất Văn Hàn vẫn là chú của con mà thôi.”

Giang An Lan bình tĩnh nói: “Con biết, nhưng con không có cách nào khác .”

“Xằng bậy.” Giang Văn Hoa rất hiếm khi nổi giận với đứa con lớn này, ông đứng dậy, thấy bà Giang nghe được âm thanh từ thư phòng đi ra liền khoát khoát tay, “Không có việc gì đâu, em cứ đi vào đi.” Mẹ Giang kiệt nhẹ giọng: “Có chuyện gì anh từ từ nói với An Lan.” Rồi lại xoay người vào thư phòng.

Giang An Lan cũng đứng lên, “Ba, con cũng không phải tới để xin ý kiến của ba, con chỉ muốn thông báo thôi. Về phần đổi họ chuyện này con đã đề cập với ông rồi. Giang gia hậu duệ đông như vậy, thiếu con cũng chẳng sao, nhưng bên mẹ chỉ có mình con mà thôi.”

“Cái gì gọi là Giang gia thiếu con cũng chẳng sao? Sau này của ta Giang Văn Hoa hết thảy đều sẽ là của con, con đi đổi họ thì còn ra thể thống gì!”

“Sản nghiệp của ba có thể giao cho Giang Kiệt.”

“Phần của Tiểu Kiệt ba đương nhiên sẽ cho nó, nhưng con mới là người thừa kế của ba. Được rồi, đề tài này dừng lại ở đây. ba không phản đối chuyện con và con bé kia, nhưng đổi họ thì ba không cho phép, ít nhất trước khi ba chết con nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”

Tâm trạng của Giang An Lan cũng không tốt lắm, nhưng trên mặt vẫn rất điềm tĩnh, “Con nhất quyết đổi họ.”

“Mày không có não như vậy từ bao giờ? Đổi họ là mày chắc chắn sẽ theo đuổi được con nhóc kia hay sao?” Giang Văn Hoa tức đến đỏ mặt tía tai , người đàn ông luôn ít nói nghiêm túc này, cho dù trên thương trường bị ám hại cũng không đến mức làm cho ông phát hỏa như vậy. Giang Văn Hoa tuy rằng gần mười mấy năm đa số thời gian đều ở Mĩ, nhưng quan niệm truyền thống Trung Quốc vẫn ăn sâu bén rễ trong ông, việc con trai muốn đổi họ với ông mà nói là tuyệt đối không thể dung thứ . Nếu là từ đầu đã mang họ mẹ thì không nói, giữa đường đổi họ, Giang Văn Hoa ông còn chưa tân tiến như vậy đâu!

Giang An Lan xác thực không ngờ phản ứng của cha mình lại lớn như vậy, anh biết sẽ khó khăn, nhưng vẫn nghĩ còn có thể dàn xếp được. Hiện tại cha anh tuyên bố việc này không cho phép thương lượng, anh có thể mặc kệ, nhưng anh cũng không hề muốn gây chuyện không hay với người nhà, bởi vì điều này đối với thứ anh muốn không có ích gì, nói không chừng ngược lại sẽ biến khéo thành vụng. Anh bây giờ một bước cũng không dám đi nhầm, anh sợ, sợ sai rồi thật sự sẽ rất khó sửa chữa.

Giang An Lan ở lại Mĩ một thời gian để giải quyết việc công ty, chờ anh về nước thì đã là cuối tháng , khoảng thời gian này tâm tình của anh cũng đã nguôi đi phần nào, bởi vì anh đã biết rõ mục tiêu của mình, chỉ cần kết quả cuối cùng được như anh mong đợi, vậy anh không để tâm chút khúc chiết trong quá trình, cho dù những khúc chiết này khiến huyệt Thái Dương của anh co giật đến phát đau.

Giang An Lan chống trán, day huyệt Thái Dương. Lần này là Lý Cao đến đón anh, vì cảm giác được gần đây sếp nặng trĩu tâm sự, cho nên nói nhiều như hắn từ đầu đến cuối cũng không mở miệng mấy, mãi cho đến nhìn thấy người ngồi phía sau rút lọ thuốc từ trong túi ra mới lấy một chai nước khoáng còn chưa mở nắp đưa anh, “Nếu thấy không thoải mái chi bằng về nhà nghỉ ngơi trước, đừng về công ty vội?”

Giang An Lan nhận lấy nước uống thuốc, “Chưa chết được.”

Thông thường Giang An Lan khi nói lời này, ý tức là anh đã rất mất kiên nhẫn rồi, Lý Cao đượt vừa rồi bị tăng khối lượng công việc cũng không dám nhiều lời nữa .

Đến công ty, Triệu Tử Kiệt tới nghe anh họ thuật lại tình hình bên Mĩ xong liền lập tức nói: “Vậy em đi chỉnh lý các thứ rồi E-mail xác nhận với bọn họ.” vừa muốn ra ngoài nghĩ tới cái gì lại quay lại đưa Ipad trên tay cho Giang An Lan, “Năm ngoái anh nói muốn mua xe đúng không? Xem thử này hai chiếc thế nào? Lexus isc hình thức trang bị em cảm thấy đều rất OK, có điều hơi ăn xăng, còn có cái BMW series M, không có gì đặc biệt xuất sắc nhưng tính năng cũng coi như OK .”

Giang An Lan nghe Triệu Tử Kiệt nói mới nhớ ra đúng là có chuyện này. Hôm đó cùng Diêu Viễn vào viện truyền nước, nghe Triệu Tử Kiệt gọi đến mấy cuộc trình bày công việc xong anh thuận miệng bảo cậu ta xem thử mấy loại xe con thích hợp cho phụ nữ lái. Giang An Lan lúc này lại day day trán, “Cứ đi đi, tôi xem sau.”

Triệu Tử Kiệt liền lui ra ngoài.

Giang An Lan nhìn mấy chiếc xe trên Ipad, cuối cùng có chút ảo não khóa màn hình lại.

Đêm đó anh nằm mơ, mơ thấy bộ dáng tuổi của Diêu Viễn ngồi bên hồ cười thật vui vẻ. Ngày nghĩ đêm mơ, lời này quả không sai. Giang An Lan tỉnh rồi cũng không thể ngủ lại được, cầm điện thoại xem thời gian thì đã hai giờ, bên ngoài lặng ngắt, bỗng trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khiến nhịp tim anh dần dần tăng nhanh. Anh cầm di động, nghĩ nếu như lúc này gọi điện thoại cho cô, không, chỉ nhắn tin thôi thì có thể coi như nửa đêm tỉnh mộng, ý thức không tỉnh táo mới làm, à… anh lúc này còn không phải là nửa đêm tỉnh mộng hay sao…

Giang An Lan cười khổ, cuối cùng cũng không gửi đi.

Hai ngày sau Ôn Trừng đến Bắc Kinh, hẹn hò Giang An Lan bị người ta cự tuyệt, đành phải lấy lui làm tiến hẹn Lý Cao đi ăn. Nhắc tới Giang An Lan, Ôn Trừng nói: “Hắn cùng Đại tẩu hình như có vấn đề rồi, cho nên thời gian này cậu nên tránh tiếp xúc với Giang thiếu đi.”

Về phần nguyên nhân, Ôn Trừng cũng không rõ.

“A? Xảy ra vấn đề gì? Tôi gần đây bận muốn chết, chẳng có thời gian online… Thảo nào thảo nào dạo này boss khủng bố như vậy.” Lý Cao không biết gì còn kinh ngạc, “Tẩu tử hẳn không phải là loại người đứng núi này trông núi nọ, mà sếp thì càng không thể nào rồi.”

Ôn Trừng cười cười, “Đúng, người như An Lan trong lòng tuy rằng chảnh muốn chết, nhưng nếu như hắn nhận định ai rồi thì nhất định chỉ có người đó thôi .”

Chớp mắt đã đến tiết Thanh Minh, Diêu Viễn vẫn như năm ngoái cùng chị họ đi tảo mộ với bà, ở trước mộ cha mẹ đốt tiền giấy, khấu đầu.

Quét xong mộ cùng ngày, Diêu Viễn và Diêu Hân Nhiên ăn xong cơm tối liền trở về thành phố, bởi vì Diêu Hân Nhiên không chịu được phụ huynh đến nghỉ Thanh Minh cũng không tha, muốn lôi cô đi mai mối. Lúc Diêu Hân Nhiên khởi động xe bác gái còn chưa nói hết: “Đứa nhỏ này sao lại như vậy? Mẹ đưa đi xem mắt đều là vì muốn tốt cho mày, mày xem lớn từng này rồi cứ điên điên khùng khùng không biết chừng mực, không tìm đối tượng đi thì còn ra cái gì nữa? Vẫn là Viễn Viễn ngoan, tìm được đối tượng tốt. Viễn Viễn khi nào thì dẫn thằng bé kia về nhà ăn cơm? Bà hỏi mấy lần rồi đấy…” Diêu Hân Nhiên cuống quít cắt ngang, “Được rồi được rồi, mẹ, bọn con đi đây, mẹ nói với bà và ba một tiếng, khi nào nghỉ bọn con lại về.” Nói xong thừa lúc bác gái còn đang bất mãn phóng đi như một cơn gió.

Trên đường, Diêu Hân Nhiên cảm khái không thôi, “Tuổi hơi lớn hơn một chút, không kết hôn thì là sai lầm ? Bây giờ là lúc nào rồi ? Thiệt là.” Thấy người bên cạnh một mực im hơi lặng tiếng, không khỏi hỏi: “Đang suy nghĩ gì đấy? Này, mỹ nữ, hỏi em đấy.”

Diêu Viễn bị gọi hồn, “À, không có gì…”

Cô nhớ anh thôi.

Một tuần sau, Diêu Viễn thi lên tiến sĩ vòng thứ nhất, sau hai ngày là thi vòng hai cùng kiểm tra sức khoẻ. Thời gian thi liền sát đúng là không cho người ta kịp thở , có điều như vậy cũng tốt, dao sắc chặt đay rối, đau một lần rồi thôi. Diêu Viễn coi như là nước tới chân mới nhảy, bởi vì trước đây cô cũng chưa từng nghĩ tới muốn thi, gần hai tháng này chạy nước rút không biết có qua được không, điểm sáng duy nhất của Diêu Viễn chỉ là nền tảng của cô khá vững mà thôi.

.

Phải đến cuối tháng mới có kết quả thi, cũng tức là từ giờ đến lúc đó rất rảnh. Trước đấy thần kinh Diêu Viễn vẫn luôn bận tới căng cứng, đột nhiên thả lỏng ngược lại lại có chút mờ mịt. Thi vòng hai xong đúng vào cuối tuần, Diêu Viễn ở nhà không biết làm gì liền vô thức nhấn vào biểu tượng [ Thịnh Thế ].

Nhân vật Nhược Vi Quân Cố hiện lên Diêu Viễn lại cảm thấy có chút xa lạ, sau đó là rất nhiều tin nhắn ập đến khiến tiếng chuông báo reo không ngừng. Diêu Viễn không đọc cái nào, toàn bộ tắt sạch, vừa định thoát thì lại có một tin nhắn mới.

Ngạo Thị Thương Khung: “Đại tẩu? ! Rốt cuộc cũng login rồi! !”

Sau đó liên tiếp hai ba tin nữa.

Á Tế Á: “Quân tỷ tỷ? ! Thật sự là tỷ? ! Ta còn tưởng mình hoa mắt !”

A Di: “Quân tỷ tỷ! Nước mắt lưng tròng huhu~! Ta cứ nghĩ tỷ không chơi nữa!”

Hoa Khai: “Tiểu Quân, qua đây .”

Doreamon; “Quân tỷ lại hiện thân trên kênh bang phái rồi ! Quả nhiên… huhu~!”

Diêu Viễn đọc những dòng trên tròng mắt đỏ hồng, những người này tuy trong hiện thực tiếp xúc không nhiều, lại luôn cho cô cảm giác ấm áp như người thân. Cô đơn giản gửi đi một chữ: “Cám ơn.” Phía dưới tiếp tục nhảy ra một đống tin nhắn khác.

A Di: “Tiểu Quân, ôm~!”

Diêu Viễn liền “Ôm lại”.

Hoa Khai: “Tiểu Quân, rảnh thì đến tiệm hoa chơi đi, cậu cái đồ vô lương tâm , chi nhánh khai trương rồi liền mất hút. Dạo này quá bận, cứ chờ hết năm thì ngay cả tiết nguyên tiêu, lễ Valentine, ngày Quốc tế Phụ Nữ, tiết trồng cây, tiết Thanh Minh, mình đều sẽ đến tận trường bắt người.”

A Di: “Quân tỷ tỷ, tỷ về sau đừng vô duyên vô cớ chơi trò mất tích nữa, trái tim bé nhỏ của người ta chịu không nổi loại đả kích này đâu! Dù thế nào tụi em cũng đứng về phe tỷ mà.”

Diêu Viễn có hơi thắc mắc: “Hả?”

Á Tế Á: “Bọn em bỏ đồng minh với Thiên Hạ Bang rồi.”

Doreamon: “Là bang chủ làm, heheh, quá trâu bò.”

Diêu Viễn hiểu ra, trong lòng dao động: “À.” Một lát sau nói: “Tỷ out trước đã, khi nào rảnh lại lên.”

Á Tế Á: “A? Nhanh thế?”

A Di: “Đành thế, nhưng nhớ phải quay lại đó.”

Diêu Viễn định thoát hẳn thì nhận được thêm tin nhắn.

Quân Lâm Thiên Hạ; “Online rồi?”

Diêu Viễn thừ người ra một lúc, cuối cùng vẫn thoát khỏi trò chơi.

Thời khắc đó, biểu cảm trên mặt Diêu Viễn quả thực như là sắp khóc đến nơi .

Trong game không ít người biết Diêu Viễn làm ở trường đại học Giang Nính, nhưng ngoại trừ Tẩu Na Thị Na cùng Quân Lâm Thiên Hạ, cũng chưa có ai đến tìm cô. Nhưng mà hôm nay Diêu Viễn lại gặp được một người bạn ảo, người nọ giữa trưa đứng ở cổng chính nơi cô làm việc khiến ai đi qua cũng phải liếc anh ta một cái.

Người nọ cao lớn tuấn lãng, cằm khẽ nghếch lên, toàn thân trên dưới lộ ra khí khái đường hoàng nhiệt tình, nhưng hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là chiếc T-shirt trắng có dòng chữ màu đỏ mà anh ta mặc trên người : Ta tìm Nhược Vi Quân Cố.

Lại còn viết rất đẹp.

Vô số nữ sinh cố ý cười đùa đi qua trước mặt người nọ, vừa nhỏ giọng bàn tán vừa không quên len lén đánh giá vị soái ca này.

Diêu Viễn nhìn thấy một màn này lập tức trợn tròn mắt, đồng nghiệp bên cạnh không khỏi vui vẻ, “Ai vậy? Nhược Vi Quân Cố là cái gì? Thanh niên bây giờ thật đúng là không sợ ánh mắt người ngoài, cái gì cũng làm được.”

Mặc kệ hắn là ai, Diêu Viễn tự nhiên tuyệt đối không thể vứt hết mặt mũi đi được, đang định theo đồng nghiệp lẳng lặng rời đi, T-shirt nam đột nhiên nhìn về phía này híp híp mắt, cuối cùng lấy một cỗ khí thế kinh người chạy tới, chuẩn bị đến gần cô thì “bẹp” một tiếng quỳ luôn xuống.

Mọi người, bao gồm Diêu Viễn trợn mắt há mồm, một giây sau Diêu Viễn liền nghe được T-shirt nam chửi mát khẽ rủa một tiếng: “Thế quái nào mà trơn thế? !”

Diêu Viễn không biết nói gì hơn, tối qua mưa, đoạn đường này lại có chút dốc thoải, chạy huỳnh huỵch như hắn mà không ngã thì đúng là có lỗi với trời đất. Ặc, trọng điểm là tiên sinh anh có thể bò dậy rồi nói tiếp được không? Cục diện này quá dễ làm cho người ta hiểu lầm .

Quả nhiên Diêu Viễn nghe được chung quanh có người bàn tán .

“Đó là giáo viên trường mình?”

“Có người cầu hôn cô ấy sao?”

“Người kia sắc mặt khó coi thật.”

“Cô ấy không đồng ý à?”

Mắt thấy cứ tiếp tục như vậy quần chúng nhất định đều sẽ xuyên tạc thành một vở bạc tình nữ cùng cuồng dại nam, Diêu Viễn bất đắc dĩ đành kéo người đang một mực quỳ trước mặt mình đứng dậy..

Mà lúc này bên lề đường đối diện trường học, trong một chiếc xe vừa dừng lại không lâu, Giang An Lan nhìn một màn này, biểu tình trên gương mặt bao phủ nơi tranh sáng tranh tối có vẻ thâm trầm khó tả.

Bên này Diêu Viễn vừa kéo người đứng dậy đã muốn chạy đi, người đàn ông vừa nhe răng trợn mắt vừa xoa đầu gối lại đưa tay giữ cô lại, “Cô là Nhược Vi Quân Cố sao?”

Diêu Viễn ngẩn ra, quyết đoán lắc đầu, “Không phải.”

“Cô chơi game online không?”

Diêu Viễn bình tĩnh tiếp tục lắc đầu, “Có nghe nói một chút nhưng rất ít chơi.” Ít nhất thời gian gần đây cô đều không chơi.

“ĐỪng có gạt tôi, tôi biết chính là cô!”

Đồng nghiệp bên cạnh Diêu Viễn nghi hoặc nhìn, cô cũng chỉ có thể cười nói: “Bạn tôi nói đùa đấy.” Sau đó bảo các đồng nghiệp đi ăn trước, chờ bọn họ đi rồi mới nhìn về phía T-shirt nam, “Xin hỏi anh là?”

Người nọ xoa đầu gối đến nửa ngày cuối cùng cũng ngừng lại, đứng thẳng người báo ra đại danh, “Diệt Thế Thần Uy.”

Diệt Thế Thần Uy? Chính là tài khoản lần trước muốn mua lại Nhược Vi Quân Cố, cuối cùng bị cô từ chối?

Người này hẳn sẽ không thật sự chỉ vì bán mua một tài khoản game không thành mà đến tìm cô gây phiền toái chứ? Chắc là không rảnh như vậy chứ?

Nhưng Diêu Viễn vẫn cẩn thận nhìn anh ta.

Đối phương ngược lại chỉ nhìn cô một lát rồi ha hả cười, nói: “Không phải căng thẳng, mỹ nữ, tôi mời cô ăn cơm.”

Diêu Viễn vừa muốn từ chối đối phương lại nói: “Cô nếu không theo tôi đi, tôi sẽ nói luôn tại chỗ là đến cầu hôn , đằng nào quỳ cũng quỳ rồi.”

Quá gian trá…

Diêu Viễn thấy người xung quanh cũng không ít đành gật đầu, “Đi thôi.” Cô chỉ muốn mau chút rời khỏi nơi này.

Diêu Viễn dẫn theo Diệt Thế Thần Uy chọn bừa một quán ăn gần trường, đối phương cũng không để tâm, theo cô đi vào vừa ngồi xuống liền nói: “Tiểu tử Quân Lâm Thiên Hạ âm hiểm kia bây giờ ở đâu?”

Diêu Viễn hơi kinh ngạc rồi từ từ phản ứng lại, người trước mặt này có lẽ tìm cô chỉ để dò hỏi tin tức của người nọ mà thôi, “Không biết, lâu lắm rồi tôi cũng không liên hệ với anh ấy.”

“Gì? Tôi thấy hắn dính cô lắm mà, lẽ nào chia tay rồi?” Nói xong, Diệt Thế Thần Uy lại vô cùng vui vẻ nói, “Có điều nếu như hai người các người chia tay thật thì phải chúc mừng cô, như vậy sẽ không bị hắn đầu độc hãm hại ! Cô không biết bản tính tên kia đâu, âm hiểm vô cùng, rõ ràng là cướp bạn gái của tôi còn nói hắn không có, tôi tìm hắn đấu một đối một, hắn lại đều cho thủ hạ ra đối phó, còn lấy số lượng ra đàn áp! Đại thần con khỉ khô, thật quá không biết xấu hổ .”

Diêu Viễn nhấp một ngụm trà phục vụ vừa mang lên, “Anh cùng anh ấy có quan hệ, hẳn nên đi tìm anh ấy mới đúng.” Bất kể là ở trong trò chơi hay trong hiện thực.

Diệt Thế Thần Uy vừa nghe lời này liền tức giận bất bình, “Ông đây không tìm được hắn! Cô có biết tìm ra cô tốn bao nhiêu tiền không? Còn bất chấp tất cả bay tới! Ôi… kết quả cô cùng tên kia cũng giải tán , vốn còn muốn lợi dụng một chút, dụ rắn ra khỏi hang .”

Diêu Viễn nghe xong khóe miệng giật giật, hắn lại nói: “Cô có số điện thoại của hắn không? Cô xem, cô bây giờ cũng bị hắn vứt bỏ rồi, trong lòng nhất định thực khinh bỉ phải không? Cô cho tôi cố của hắn, nếu biết nhà hắn ở đâu thì càng tốt, cô cung cấp manh mối cho tôi, tôi đi tìm hắn tính sổ, yên tâm, tôi tiện thể sẽ báo cả thù cho cô luôn.”

Tuy rằng hai người đã “Chia tay”, nhưng bảo vệ anh hình như đã trở thành bản năng của cô rồi, “Tôi cũng không rõ.”

Diệt Thế Thần Uy vừa nghe liền nổi giận: “Cũng đúng, không trách cô, hắn trong trò chơi đi đong đưa con gái nhà người ta cũng đều không nói hắn làm gì , càng đừng nói điện thoại . Tôi chỉ muốn cho hắn vài đập xả giận mà sao lại khó như vậy chứ?”

Diêu Viễn nghĩ tới cách đây không lâu đọc được một mẩu tin tức, x chơi LOL bị hố, không quản ngàn dặm bay đi tìm đánh đồng đội. Quả nhiên người chơi game đến tẩu hỏa nhập ma rất nhiều.

Kỳ thực nhìn ở góc độ nào đó mà nói, cô cũng coi như là tẩu hỏa nhập ma phải không?

Bữa cơm này Diêu Viễn chỉ uống chén trà rồi đi thẳng.

Diệt Thế Thần Uy thấy cô thật sự không muốn cùng mình ăn cơm, cũng không miễn cưỡng nữa . Nhưng trước khi Diêu Viễn đi anh ta khăng khăng xin số điện thoại, sau đó dúi cho Diêu Viễn danh thiếp của mình, “Tôi thấy cô cũng không tệ, về sau trong game bị ai bắt nạt cô cứ gọi cho tôi.”

Trang Tiểu Uy, Sơn Tây XX, Tổng giám đốc công ty than đá. Diêu Viễn bước ra khỏi nhà hàng liếc qua tấm danh thiếp một cái, không khỏi vừa cười vừa khẽ lắc đầu.

Cô vừa tính quay về căn tin trường ăn cơm thì sau lưng có một người phục vụ chạy theo, “Bạn chị bảo đóng gói cho chị mang về ạ.”

Trang Tiểu Uy?

Nhưng một giây sau Diêu Viễn liền thấy trong túi phía trên cùng có một hộp trái cây cắt sẵn, bên trong đều là loại cô thích, mơ hồ nghĩ tới điều gì bèn nhíu mày, sau đó cầm túi chậm rãi quay về làm việc.

Diêu Viễn cuối cùng vẫn gặp được Giang An Lan. Đêm hôm đó cô đứng dậy đi ra phòng khách rót nước uống, đi qua cửa sổ liền thấy dưới lầu có người đang đứng, anh mặc chiếc áo len đơn bạc, mắt nhìn về phía trước, trên tay kẹp một điếu thuốc. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc, khói lửa lập lòe trong buổi tối đầu xuân trông đến hiu quạnh.

Diêu Viễn nhìn một lát rồi trở về phòng, cũng quên cả uống nước gửi tin nhắn cho anh: “Anh về đi.”

Mãi một lúc lâu anh mới đáp lại: “Ừ.”

Diêu Viễn không ra xem anh có về không, chỉ trốn trong chăn, yên lặng đếm cừu.

Ngày hôm sau, Diêu Viễn nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, có điều người gọi cũng không xa lạ gì, chính là người cùng cô có duyên gặp một lần Diệt Thế Thần Uy Trang Tiểu Uy. Điện thoại vừa thông anh ta liền không khách khí mắng mỏ , “Quân Lâm Thiên Hạ quá gian ác, dám dùng ám chiêu! Tôi hẹn hắn trên mạng giao đấu một đối một, vốn không ôm hi vọng , kết quả hắn tự nhiên đồng ý, nói mình cũng đang ở Giang Nính, tốt, thật sự là quá tốt ! Nói địa điểm, nói thời gian, kết quả đến muộn làm bọn tôi chờ cả nửa ngày không nói, lại còn để anh họ hắn đến đón tôi, mình thì ngồi trong xe xem, y hệt trong game chơi người khác! Chưa từng thấy ai không có phẩm hạnh, không có giới hạn như hắn! Anh họ hắn là cảnh sát, tôi mà ra tay chẳng hóa ra lại thành đánh lén cảnh sát à? Ông đây lớn từng này rồi chưa bao giờ uất ức như vậy, Quân Lâm Thiên Hạ thật sự không phải là người !!!”

“…”

“Cô còn ở đó không? Này này?”

“Ờ…”

“Tôi mắng Quân Lâm Thiên Hạ có hai câu, thiếu chút nữa bị mang lên đồn cảnh sát…” Anh ta chửi ầm lên một lúc, tổng kết lại là, “Tôi chưa gặp kẻ nào vô sỉ như Quân Lâm Thiên Hạ!”

“…”

Nhận xét về chương 14: một loại tương tư

Số ký tự: 0