Chương 19: Liên Hoàn Độc Kế
Tức thì hai mắt Nhạc Xương như muốn nổ bung lên, trống ngực hắn cứ đập thình thịch không dừng.
Mặt dù thần trí hắn vẫn còn tỉnh táo, nhưng không thể đè nén cơn lửa dục đang bốc cháy phừng phựt.
Thế nhưng trong cặp mát hắn đang nhìn thấy đó không phải là số nữ nhân dâm đãng, yêu mị nọ, hắn đã nhìn thấy Đỗ Nhược Quân từng có nhất độ xuân phong với hắn.
Hắn trông thấy đôi má đỏ hồng của Đỗ Nhược Quân, cặp mắt thu ba xinh đẹp, thân liễu khẽ run, mặt lộ vẻ khao khát.
Nhạc Xương như trúng phải tà ma.
Hắn nỗi cơn điên lên.
Hắn nhảy tới xé rách y áo nàng.
Đỗ Nhược Quân toàn thân lõa lồ té nằm trên nền đá.
Cặp mắt nàng cũng đỏ ngầu.
Hình như trong bỗng chốc nàng đã biến thành một con người khác.
Nàng sẵn sàng cầm hoan!
Nàng cứ chớp mắt tống tình, càng làm cho Nhạc Xương khao khát hơn.
Nàng từ từ hất thân liễu tới trước.
Thế rồi...
Trời đất giao hợp.
Kế đó...
Mưa to gió táp.
- Ư!
Tiếng rên khe khẽ!
Hơi thở hồng hộc.
Tạo thành một điệu hòa tấu của loài người nguyên thủy.
Mây trời biến sắc!
Đại địa tối sầm!
Họ không còn biết thế giới bên ngoài là gì hết.
Mười hai mỹ nữ nọ đã uốn éo thân liễu, quay sang hướng Huỳnh Sam Khách đang té nằm bên cửa.
Số mỹ nữ này vây Huỳnh Sam Khách vào vòng trong, ngẩn người trong giây lát, sau đó cùng lúc xông tới lột sạch quần áo của y.
Vì Huỳnh Sam Khách trúng khói độc khá nặng, nên y mới mềm nhũn tại chỗ, chớ thật ra y chưa mất trí giác, y biết rằng mình đã trúng tà thuật của ma đầu, cho nên trong lòng luống cuống vạn phần kêu thầm trong bụng :
- Mặt dù đã khai sát giới, thế nhưng quyết không thể phạm sắc giới...
Y suy nghĩ đến đây vội nhắm mất nghiến răng, mặt mày nóng bừng lên, cả đỉnh đầu trọc lóc cũng đang bốc khói trắng.
Rõ ràng y đang cố sức khắc chế cơn lửa dục.
Một thiếu nữ đang đứng bên cạnh không còn chịu đựng được nữa, chuẩn bị lao tới.
Ngay lúc ả lượn mình chuẩn bị lao tới, một thiếu nữ đứng bên trái bỗng giơ tay níu ả lại nói :
- Nguyệt Vân! Ngươi hấp tấp làm gì? Hãy để cho đại tỷ mở màn trước!
Thiếu nữ tên Nguyệt Vân nghe nói thế, tức thì thẹn đỏ mặt cúi đầu lui ra sau hai bước liền, ấp úng nói chẳng nên lời.
Một thiếu nữ lớn tuổi nhất trong đám nữ nhân bỗng vượt chúng nhảy vọt tới.
Huỳnh Sam Khách bất giấc run bắn người lên!
Lửa dục được khống chế từ lâu như sông Hoàng Hà vỡ đê, cơn bão tắp cuồn cuộn ập tới mãnh liệt hết sức.
Số thiếu nữ còn lại đứng ở bên cạnh xem trận chiến, cứ chỉ tay cười rất thích thú. Huỳnh Sam Khách luyện tập thần công từ lúc còn nhỏ, đến nay vẫn là thân đồng tử, đối với kinh lịch chưa từng trải này tỏ ra khẩn trương vô cùng...
Y đã dốc toàn lực kháng cự toàn diện tấn công của đối phương.
Trong cơn hoảng hốt y cảm thấy có một lực lượng thần kỳ nâng y lên cao.
Y càng lúc càng thở mạnh hơn.
Đến lúc toàn thân y nổ bùng lên tan thành mảnh vun, lần lượt rơi xuống.
Dường như y từ trên cao té xuống, rơi vào biển cả vô đáy.
- A! Ngày thế giới tận cùng đã đến!
Y cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Kế đó áp lực trên mình y biến mất. Y thở phào một cái nhẹ nhõm.
Thình lình ngay lúc này...
Huỳnh Sam Khách lại cảm thấy hai huyệt Nhũ Tuyền và Đơn Điền bị điểm nhẹ một cái, tức thì y lại nổi cơn phấn khởi lần nữa.
Lại có một áp lực khác đè xuống!
Một lần nữa y rơi vào cánh giới hư vô.
Từ từ thăng lên cao, sau đó trầm xuống, tiếp tục trầm xuống thật nhanh!
Cuối cùng rơi vào tầng địa nhục thứ mười hai.
Nhạc Xương và Đỗ Nhược Quân lẳng lặng nằm yên tại chỗ.
Một hồi thật lâu.
Nhạc Xương bỗng ngồi bật dậy đưa mắt nhìn Đỗ Nhược Quân trông có vẻ mềm mại không còn chút sức lực, bất giác hào tánh lại khởi, hắn khẽ vùng mình lao tới lần nữa...
Thế rồi lại một cơn mây mưa diễn ra tiếp.
Khi hắn từ Tử Vong Chi Cục trở về tới hiện tại bỗng nghe một tràng những tiếng cười thích thú.
Trong tiếng cười tràn đầy cơn dâm đãng, khêu gợi tình dục.
Nhạc Xương giật nãy người lên, tức thì hoàn toàn tỉnh lại ngay.
Hắn ngẩn người trong giây lát, nhìn xung quanh một vòng.
Chỉ thấy toàn thân Huỳnh Sam Khách lõa lồ đang ngồi trên đất, hai mắt tròn xoe đang kinh ngạc chăm chăm nhìn số thiếu nữ vây xung quanh mình.
Số thiếu nữ nọ hoặc đứng hoặc ngồi, người thì nói thế này người thì nói thế nọ, cứ vây quanh khêu gợi y.
Thậm chí có chững ả giơ cánh tay ngọc vuốt ve trên mình y.
Nhạc Xương ngoái cổ nhìn Đỗ Nhược Quân một cái, bỗng nhiên đại ngộ, nhũ thầm :
- Té ra trúng phải gian kế của ma đầu, Huỳnh Sam Khách đáng thương hại hết sức, đã bị bọn yêu nữ này lăng nhục đến thế. Ồ! Đáng sợ, ghê gớm!
Bỗng thấy Huỳnh Sam Khách nhắm chặt hai mắt, vung thiết chưởng bổ vào Thiên Linh Cái của mình nhanh như cắt.
Nhạc Xương thất thanh kêu lên một tiếng phi thân nhảy vọt tới.
Thế nhưng muộn màng rồi.
Kêu bốp một cái máu não Huỳnh Sam Khách phun nhầy nhụa, tức thì bỏ xác ngay tại chỗ.
Nhất đại Tông sư đã ra đi mãi mãi từ đây.
Số thiếu nữ đang đứng vây xung quanh cũng bất giác cả kinh thất sắt!
Nhạc Xương thoạt trông thấy Huỳnh Sam Khách chết thê thảm như thế, bất giác mũi lòng thương xót, kế đó cơn bi phẫn trở thành cơn lửa giận không tên.
Hắn ngước đầu lên huýt ruột tiếng sáo thảm thiết thật dài!
Tiếng sáo chưa dứt thì số thiếu nữ nọ cảnh giác ngay.
Bọn mỹ nữ nọ mặt lộ vẻ cười lả lơi từ từ vây hắn vào trong.
Nhạc Xương nổi giận đùng đùng, hất tay phóng ra một chưởng mạnh như vũ bão.
Kế đó Đỗ Nhược Quân cũng tung mình lao tới.
Thế rồi một trận ác đấu diễn ra lập tức!
Nhưng trận đấu liều mạng càng hung hiểm càng khẩn trương cũng sắp diễn ra tại đỉnh núi Phiến Tử Nhai.
Phiến Tử Nhai...
Trước sân trống xung quanh lều da bò.
Bấy giờ có hai phe đang đứng giằng co với nhau.
Truy Hồn Tẩu, Kim Thiềm chân nhân và bốn người bịt mặt bận áo đen đứng hai bên tả hữu Tiếu Diện Âm Ma.
Còn bảy Chưởng môn nhân bảy đại môn phái bọn Thái Chân Tử đang đứng một hàng dài cách xa chỗ họ độ khoảng ba trượng.
Số võ lâm cao thủ còn lại thì đứng tại chỗ cách sau lưng bảy Chưởng môn nhân độ khoảng hai trượng.
Tất cả mọi người đều trợn to cặp mắt hận thù chăm chăm nhìn Tiếu Diện Âm Ma.
Bầu không khí tại chiến trường trở nên khẩn trương hết sức.
Thình lình...
Tiếu Diện Âm Ma buông tiếng cười khanh khách một hơi dài, giơ tay chỉ vào túi vải treo trên cột cờ ở sau lưng, trợn to cặp mắt sáng như điện quang nhìn mọi người, đe dọa nói :
- Nếu các ngươi không bằng lòng nữa ta sẽ phá hủy tất cả số đồ này, để cho các ngươi không còn mặt mũi đối diện với sư tổ, và càng khó ăn nói với đệ tử môn hạ.
Bọn Thái Chân Tử mặt hơi biến sắc bất giác đưa mắt nhìn túi vải sau lưng gã một cái.
Mặc dù thần sắc họ chẳng yên, thế nhưng chẳng có ai lên tiếng trả lời cả.
Tiếu Diện Âm Ma lại đảo mắt quan sát mọi người lần nữa.
Bầu không khí tịch lặng như tờ.
Thình lình...
Tiếu Diện Âm Ma gầm hét một tiếng :
- Châm lửa lên nào!
Truy Hồn Tẩu kêu vâng lên một tiếng lui ra phía sau ngay.
Bọn Thái Chân Tử bất giác giật nảy người lên!
Họ hốt hoảng luống cuống chăm chú theo dõi mọi cử động Truy Hồn Tẩu.
Bấy giờ Truy Hồn Tẩu bước tới chỗ dựng cột cờ đưa mắt nhìn túi vải treo lơ lửng trên không, cười khẩy một tiếng kế đó chuyển số củi khô đã chuẩn bị ở bên cạnh đến phía dưới túi vải.
Lão ngoái cổ ra sau nhìn bọn Thái Chân Tử một cái, sau đó thò tay phải vào túi áo lấy một cái bật lữa ra.
Kêu xoẹt một tiếng!
Truy Hồn Tẩu đã đánh bật lửa cháy phựt lên, lão cười một tiếng rất giảo quyệt, đồng thời đưa mắt liếc nhìn mọi người một cái, sau đó ném bật lửa vào trong đống củi khô.
Củi khô gặp lửa bốc cháy ngay.
Bọn Thái Chân Tử không còn nhẫn nại được nữa, đồng lúc gầm hét một tiếng, kẻ trước người sau lần lượt nhảy tới tấn công.
Tiếu Diện Âm Ma khoát tay một cái ra dấu bảo bọn thủ hạ ra tay, kế đó gã phóng ra hai chưởng nhanh nhanh như chớp.
Bốn người bịt mắt đứng bên cạnh gã cùng lúc vung chưởng hất tới trước, Quả thật Kim Thiềm chân nhân Chưởng môn phái Không Động không hổ thẹn là một cáo già giảo quyệt, y chẳng dám kháng lệnh Tiếu Diện Âm Ma, đồng thời cũng không dám ngang nhiên đối địch với bảy đại môn phái.
Lão suy nghĩ giây lát, lập tức nhún mình nhảy vọt lên cao cả ba trượng, nhào lộn trên không phất phơ hạ xuống khẽ đặt chân đứng trên đỉnh cột cờ.
Bấy giờ bọn Thái Chân Tử tình cấp liều mạng, không còn sợ nguy hiểm gì nữa.
Người thì vung chưởng tấn công địch, người thì lao mình nhảy tới hướng túi vải đang treo lơ lửng trên không, họ bất kể những luồng chưởng lực mãnh liệt đang ập tới.
Đùng, đùng!
Vài tiếng nổ long trời lỡ đất phá không vang lên.
Tiếu Diện Âm Ma mặt bơi biến sắc vẫn đứng ngạo nghễ tại chỗ.
Bốn người bịt mặt cùng lúc lùi ra phía sau năm bước liền.
Thế lao tới của bọn cao thủ Thái chân nhân bị đẩy lùi ra sau ba trượng.
Họ đang kinh ngạc chăm chăm ngắm nhìn Tiếu Diện Âm Ma.
Thái Chân Tử nóng ruột báu vật bị đốt, nên lão vừa đặt chân xuống đất, lại tung mình lao tới lần nữa.
Bấy giờ đống củi khô nọ đã bốc cháy lên cao.
Đồng thời lúc này một tín hiệu lửa kêu xoẹt một cái, bốc ra khói xanh chạy từ dưới lên thẳng cột cờ.
Truy Hồn Tẩu đang đưa mắt nhìn tín hiệu lửa từ từ bốc cháy mặt lộ vẻ cười rất giảo quyệt bỗng nhiên lão cảm thấy sau lưng như có luồng kình phong ập tới, vội vàng đảo người lui ra phía sau vài bước, đồng thời phóng ra một chưởng.
Thái Chân Tử đang lượn mình trong không, trông thấy thế cũng vội tấn công ra một chưởng luôn.
Truy Hồn Tẩu vừa cười ngạo nghễ vừa phất phơ nhảy lùi ra sau.
Tiếu Diện Âm Ma cười khẩy một tiếng quay sang nói với người bịt mặt.
Hãy truyền lệnh các trạng gác, không được cho bất cứ một ai chạy thoát!
Bốn người bịt mặt cúi đầu kêu vâng một tiếng, lập tức chia làm bốn hướng chạy như gió.
Sau Chưởng môn nhân còn lại thoạt trông thấy người bịt mặt rời khỏi, còn Truy Hồn Tẩu thì đang giằng co với Thái Chân Tử mặc dù họ không nói gì hết, nhưng trong bụng họ cùng một suy nghĩ :
- Nếu đơn đả độc đấu, không có bất cứ một ai là địch thủ của ma đầu này, bây giờ đám đệ tử bốn người bịt mặt của gã đã bỏ đi, bên mình có bảy vị võ lâm cao thủ, sao không liên thủ tấn công gã? Chỉ cần khống chế được ma đầu này trước lo gì chẳng thu hồi được linh bài của sư tổ ư? Không thể buông qua cơ hội ngàn vàng này...
Thế rồi sáu Chưởng môn nhân đưa mắt nhìn nhau, không ước hẹn mà cùng lúc cất bước tiến tới trước.
Tiếu Diện Âm Ma ngoái cổ ra sau nhìn đống củi khô bốc cháy một cái, đảo mình nhảy lùi ra sau một trượng, hai mắt tia ra luồng ánh sáng lạnh, giận dữ gầm hét nói :
- Các vị tưởng rằng cậy vào đông người là có thể đoạt hồi báu vật của mình ư? Hắc hắc... Ta dốc hết toàn bộ tâm huyết, há để các ngươi đoạt hồi một cách dễ dàng như vậy được sao?
Nói xong, ngước đầu lên trời buông tiếng cười như điên như khùng.
Sáu vị Chưởng môn nhân thoạt nghe gã nói thế, bất giác dừng bước lại, đưa mắt nhìn nhau thấy mọi người mặt mày đều nóng bỏng lên, họ đều hỗ thẹn mình đã suy nghĩ ngây thơ, nếu ma đầu này không có bản lĩnh trong tay, há dám yên tâm hành động như vậy?
Họ suy nghĩ đến đây bất giác do dự bất quyết dừng bước không tiến lên nữa.
Tiếu Diện Âm Ma không cười nữa, đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn sáu vị Chưởng môn nhân, mặt lộ vẻ cao ngạo đắc ý.
Bấy giờ Truy Hồn Tẩu đứng ở bên kia đống củi bốc cháy, la lớn tiếng nói :
- Ma chủ! Đối phó với bọn người có chút tiếng tăm tự xưng là danh môn chánh phái này nếu ngài nuôi lòng nhân ái, ắt phải ân hận không sai, tục ngữ có câu: "Thả cọp về rừng thì rất dễ dàng..."
Lão vừa nói tới đây, bỗng có một âm thanh lớn như sấm nỗ vang tới nói :
- Hãy dừng tay lại nào!
Tất cả những người có mặt tại hiện trường thảy đều giật nảy người lên.
Họ cùng lúc ngoái cổ nhìn ra sau, chỉ thấy từ phía sau một đống đá ngổn ngang cách xa chỗ họ độ khoảng năm, sáu trượng từ từ bước ra một thiếu niên mặt mày xấu xí.
Cách sau lưng gã độ năm thước có một võ sĩ đầu đội mũ thép mình mặt áo giáp tay cầm một thanh trường kiếm đi theo.
Người vừa xuất hiện chính là Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, con trai độc nhất của Thiết Chưởng Từ Lương đã mưu sát nghĩa huynh đệ Trung Nguyên Tứ Hiệp, đồng thời đánh cướp Hồng Thần Đồ chứ không còn ai xạ lạ nữa Người theo hầu Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện chính là một trong bốn tướng quân của Cửu U Đế Quân. Chư chưởng môn Thái Chân Tử lúc tại Cửu U Đế Quân miếu đã từng gặp bốn Đại tướng quân này, sau đó bỗng nhiên mất tích không ngờ lại xuất hiện tại đây.
Tất cả những cặp mắt kinh ngạc thảy đều đổ dồn về hai người này.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện ưỡn ngực bước tới trước mặt mọi người, ngơ ngác dã mắt quét nhìn từng người một.
Khi gã tiếp xúc với nhãn quang của Tiếu Diện Âm Ma, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi nhủ thầm :
- “Mẹ ơi! Nhãn thần gã này ghê gớm đáng sợ thế!”
Gã suy nghĩ giây lát vì tránh chịu sự thiệt thòi trước mắt, vội móc túi lấy Hồng Thần Đồ ra, hai tay cầm hai góc bày ra trước ngực, la lớn tiếng nói :
- Ê! Các ngươi có biết bức họa này không?
Dứt lời, liếc mắt nhìn mọi người.
Bấy giờ tất cả mọi người mới thấy tấm lụa trắng gã trải ra chính là Hồng Thần Đồ đã oai trấn giang hồ bấy lâu, tức thì mọi người cả kinh thất sắc không hẹn mà cùng lúc thất kinh la rằng :
- A! Hồng Thần Huyết Ấn.
Tiếu Diện Âm Ma chớp nháy đôi mắt, bất giác khẽ thở dài một tiếng, gã cảm tiếc công sức mình như nước chảy qua cầu, hung quang nơi mắt tan biến mất hết, từ từ đứng lui ra sau, đồng thời đưa mắt nhìn Truy Hồn Tẩu một cái thật sâu sắc.
Truy Hồn Tẩu vốn muốn buông lời chửi mắng, thoạt trông thấy Hồng Thần Đồ xuất hiện, đồng thời lại trông thấy sắc mặt của Tiếu Diện Âm Ma khác lạ, gã lập tức hội ý, cũng từ từ lui ra sau luôn.
Tám đại Chưởng môn nhân gồm cả Kim Thiềm chân nhân đang đứng trên đỉnh cột cờ cũng chẳng biết rốt cuộc hai người này là bạn hay là thù đây?
Họ cùng đưa mắt chăm chăm nhìn Hồng Thần Đồ và ngẩn người tại chỗ hết.
ở trên võ lâm này, Hồng Thần đồ có một uy tín tối thượng, vì nó đại diện cho Cửu U Đế Quân. Hồng Thần Đồ đến tức thì Cửu U Đế Quân đích thân đến vậy.
Mặc dù Cửu U Đế Quân chỉ là một nhân vật ly kỳ thần bí, hành tung vô định nhưng số cao thủ tuyệt đỉnh đương kim võ lâm cũng chẳng được bao nhiêu người từng trông thấy chân diện mục y.
Quả thực câu tên của người, bóng của cây chẳng sai chút nào.
Khi Hồng Thần Đồ thoạt vừa xuất hiện, ngay cả Tiếu Diện Âm Ma có tham vọng xưng hùng võ lâm này, cũng bất giác thu hồi thần thái ngạo nghễ và ngoan ngoãn lui ra sau.
Bấy giờ Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thoáng trông thấy thần tình mọi người, gã biết ngay tấm lụa trắng này đã trấn áp tất cả bọn họ, sự đắc ý trong lòng không sao diễn tả nỗi.
Gã tỏ ra ngạo nghễ đưa mắt quét nhìn mọi người một cái, nói :
- Hộ pháp đâu?
Tướng quân mặt áo giáp nọ vội kêu vâng một tiếng, cúi người thưa rằng :
- Xin nghe pháp dụ Lệnh chủ!
Tiểu Dâm Trùng ngạo nghễ cất Hồng Thần Đồ vào trong túi áo sau đó nói tiếp :
- Hãy lấy túi vải nọ giao cho bản Lệnh chủ trước đã!
- Vâng!
Dứt lời, bóng người thấp thoáng một cái lao vào hướng túi vải đang treo lơ lửng trên không.
Kim Thiềm chân nhân chẳng hổ thẹn là một người có mưu trí quỷ quyệt, bây giờ gã bỗng trông thấy Tiếu Diện Âm Ma và Truy Hồn Tẩu thảy đều đứng lui ra sau, trong bụng biết là không ổn, thế rồi gã lập tức khẽ nhún gót mũi chân một cái với thức “Đại Bàng Triển Sí” từ từ hạ xuống hiện trường.
Đồng Diện tướng quân đang phi thân lao tới không ngờ trên đỉnh cột cờ có một bóng đen thình lình lượn không bay xuống, y vội đảo người lách sang một bên nhảy lui ra ngoài xa cả một trượng.
Y vừa đặt chân xuống đất, lập tức vung chưởng nhảy theo tấn công bóng đen nọ.
Kim Thiềm chân nhân vừa nhảy xuống vừa để ý theo dõi bóng người xa dần của Tiếu Diện Âm Ma và Truy Hồn Tẩu, nhủ thầm trong bụng :
- Chẳng biết ma đầu này lại chơi trò huyền ảo gì đây? Trông tình hình không nên lưu lại đây được nữa.
Gã đang còn suy nghĩ, bỗng cảm thấy có một đạo kình lực ập tới, bất giác giật bắn người lên.
Gã vội đảo mình trong không định mượn kình lực ập tới của đối phương làm đà để nhảy sang một bên.
Thế nhưng nào ngờ đạo kình lực mạnh như vũ bão đã đánh vào hậu tâm gã nhanh như chớp.
Kêu đùng một tiếng!
Cả thân người to lớn của Kim Thiềm chân nhân bị chấn động mạnh té văng ra xa cả ba trượng, đánh bạch một cái ngất xỉu ra đất luôn.
Ngoại trừ Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, ngoài ra tất cả những người có mặt tại hiện trường thảy đều thất kinh kêu lên một tiếng :
- A!
Đồng Diện tướng quân đưa cặp mắt giận dữ quét nhìn mọi người một cái, sau đó lạnh lùng tằng hắng một tiếng, quay người chạy sang hướng túi vải treo lơ lửng trên không tiếp.
Hình như Thái Chân tử phát hiện điều gì, mặt lộ vẽ kinh ngạc kêu ủa một tiếng nói :
- Ồ! Tiếu Diện Âm Ma biến đâu mất rồi?
- A! Quả thật chẳng thấy ma đầu này đâu cả?
- Truy Hồn Tẩu cũng mất tích luôn...
- Coi chừng bị mai phục đấy!
Bọn họ đang còn dị nghị inh ỏi, bỗng nghe một tiếng kêu đùng điếc cả hai tai.
Kế đó chỉ thấy đất đá tung lên đen nghịt cả một vòng trời, xen lẫn nhiều tiếng thảm kêu.
Xa xa có hai bóng người thấp thoáng một cái biến mất luôn.
Thì ra Địa lôi được mai phục tại Phiến Tử Nhai đã nổ bung lên...
Nhận xét về chương 19: liên hoàn độc kế