Chương 42: Máu Nhuộm Thiếu Lâm
Tất cả tăng sĩ bất giác run bắn người lên, động tác theo đó đình trệ trong giây lát.
Văn sĩ trung niên thừa lúc chúng tăng thoạt ngẩn người trong tích tắc, gã lập tức vung chưởng phóng chỉ tấn công lia lịa, tức thì tiếng kêu thất kinh nổi lên liên tục, bóng xám thấp thoáng vài cái, đã có mười mấy tăng sĩ té ngã ra đất.
Bấy giờ gã đã nổi cơn hung hăng, gầm hét nói :
- Các ngươi hết muốn sống, vậy thì chớ trách ta độc ác.
Thế rồi gã lượn mình tới, triển khai U Minh đại bát thức tấn công vào hướng tăng sĩ.
Chuyển biến này chỉ xảy ra trong tích tắc.
Bấy giờ hòa thượng Pháp Không đang ngồi xếp bằng dưới hành lang từ từ mở hai mắt ra, mặc dù lão đã biết hôm nay tất bại, nhưng lão vẫn bất giác giật mình kinh hãi.
Lão giơ tay vẫy gọi một tăng sĩ áo đỏ, sau đó từ tay tiểu sa di lấy thanh ngọc trượng qua.
Tăng sĩ áo đỏ nọ cũng chẳng biết Chưởng môn nhân gọi mình để làm gì, mặt y lộ vẻ sợ hãi đứng nghiêm một bên chờ lệnh dụ.
Thần sác hòa thượng Pháp Không rất trang trọng, nói giọng bi thương :
- Này Vô Trụ! Trong số sư huynh đệ đồng môn, mặc dù võ công ngươi bình thường nhưng ngươi rất biết nhẫn nhục và có thể gánh vác trọng trách, hơn nữa về phần thu luyện phật học ngươi có thành tựu khá hơn chư vị sư huynh, cho nên bây giờ bản tọa mang trọng trách Chưởng môn giao lại cho ngươi, bắt đầu từ bây giờ ngươi là tân Chưởng môn nhân của phái Thiếu Lâm.
Hòa thượng Vô Trụ tỏ ra bất an nói :
- Bẩm Chưởng môn nhân, đệ tử vô tài vô đức, không đủ khả năng đảm đương trọng trách này, hơn nữa...
Hòa thượng Pháp Không ngắt lời nói của y nói :
- Trước khi bản tọa chưa từ chức trọng trách Chưởng môn, đây là mệnh lệnh.
Hòa thượng Vô Trụ vội phủ phục dưới đất thưa rằng :
- Đệ tử kính tuân lệnh dụ Chưởng môn.
Hòa thượng Pháp Không đưa mắt nhìn y lắc đầu thở dài một tiếng nói :
- Ngươi nên biết trách nhiệm về sau của ngươi, mặc dù võ công của Thiếu Lâm không phế bỏ, nhưng từ rày về sau không được hỏi han đến sự việc giang hồ.
Lão dừng giây lát, sau đó lại nói tiếp :
- Bây giờ dẫn chúng tăng đến La Hán đường tụng kinh đi! Lực lượng của các ngươi không đủ sức giải quyết việc bên ngoài đâu, mặc dù đây là kiếp nạn, nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ bài học hôm nay để cảnh giác về sau, phải thận trọng tất cả. Thôi! Thời gian cũng không còn bao nhiêu nữa, ngươi hãy đi đi!
Hòa thượng Vô Trụ quỳ xuống lạy bốn lạy, giơ tay đón lấy ngọc trượng, sau đó từ từ đứng lên, hai mắt ngập lệ, miệng mấp máy muốn nói lại thôi, cuối cùng nghiến răng quay người bỏ đi.
Hòa thượng Pháp Không đưa mắt nhìn bóng lưng y xa dần, lẩm bẩm nói :
- A di đà Phật! Ý trời như thế, biết nói sao đây?
Chỉ trong giây lát, ngoại trừ những tăng trong La Hán trận tại quảng trường, ngoài ra tất cả đều ấp ủ nỗi bi phẫn theo sau lưng hòa thượng Vô Trụ từ từ bước vào hậu viện.
Mặc dù Pháp Không xuất gia từ bé, trải qua vài chục năm thanh tu, có thể nói rằng tứ đại giai không, thế nhưng bấy giờ cũng bất giác lấy làm xúc động hết.
Đưa mắt nhìn số đệ tử theo bên tả hữu mình bấy lâu, từng người một bỏ xác tại chỗ, nhưng lão không có khả năng ngăn cản trận đổ máu này.
Bỗng nhiên trên gương mặt lão thoáng hiện một thần sắc kỳ lạ, khiến người trông thấy phải nảy sanh lòng kính nể.
Thế rồi lão đề tụ nhất khẩu chân khí, gầm thét một tiếng như sấm nổ :
- Dừng tay lại!
Tức thì La Hán trận ngưng hoạt động ngay.
Những tăng sĩ trong trận từ từ lui trở về vị trí cũ.
Văn sĩ trung niên đưa cặp mắt sáng quắc liếc nhìn lão một cái, cất giọng lạnh lùng nói :
- Thế rồi, ngươi hối hận rồi chăng?
Hòa thượng Pháp Không đảo mắt quét nhìn xung quanh một vòng, thấy La Hán trận rất chắc như kim cang đã tàn khuyết quá bán, số đệ tử môn hạ tử thương khá nhiều, bất giác khẽ thở dài một tiếng não nùng.
Quả thật, lão có chút hối hận, song cũng có chút bi phẫn.
Lão ân hận rằng không nên giao kết ước hẹn này với gã sát tinh nọ.
Đồng thời hận rằng tại sao không nhân lúc gã đến đây tự huyệt xong việc cho rồi!
Nhất niệm sai lầm của mình đã gây nên kết cục bi thảm như thế quả thật không ai ngờ vậy, lão đưa mắt nhìn văn sĩ trung niên chậm rãi nói :
- Chẳng phải thí chủ muốn lấy chiếc thủ cấp của bần tăng đó ư?
Văn sĩ trung niên thoáng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cất giọng lạnh lùng nói :
- Đúng thế! Nhưng mà bây giờ phải cộng thêm một phần lợi tức nữa.
Hòa thượng Pháp Không nói :
- Thí chủ tạo sát nghiệp bao nhiêu đó chưa đủ sao?
Văn sĩ trung niên ngửng mặt lên trời cười như điên như khùng hơi dài, sau đó mới nói :
- Năm xưa chín đại môn phái các ngươi liên thủ đối phó Khô Lâu Tẩu, chín người các ngươi đã thi triển thủ pháp độc môn điểm ba mươi sáu âm huyệt của lão, sau đó lại sợ lão không chết và mang lão ném vào trong hồ cát chảy tại Hỏa Dung Cốc. Hừ! Chẳng lẽ sát nghiệp mà các ngươi tạo ra không nặng chăng?
Hòa thượng Pháp Không thoạt nghe nói thế tức thì cứng họng nói chẳng nên lời, lão khẽ thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn số đệ tử môn hạ một cái, sau đó từ từ khép hai mắt lại.
Văn sĩ trung niên cất giọng lạnh lùng nói :
- Quả nhiên La Hán trận danh bất hư truyền chút nào, nhưng tiếc rằng chẳng phải tuyệt đối không thể phá giải, này Pháp Không, hôm nay để ngươi được mở mắt xem cho biết.
Lời nói châm biếm xen lẫn ngạo khí lấn hiếp người người đã làm tổn thương đến tâm linh hòa thượng Pháp Không, mặt mày lão co rút lia lịa.
Những tăng sĩ tại hiện trường thoạt nghe đối phương nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Gã văn sĩ trung niên vừa dứt lời, lập tức đảo người chạy xoay vòng trong trận thế, đồng thời vung chưởng phóng chỉ tấn công lia lịa.
Thế rồi cả Thiếu Lâm tự nổi lên một trận mưa máu gió tanh.
Dù gì những tăng sĩ trong trận pháp từng trải qua một thời gian huấn luyện nghiêm ngặt, bấy giờ mặc dù trận thế tuy bị phá giải, hơn nữa tử thương quá bán, nhưng họ vẫn tự cố giữ cương vị của mình, không một ai tỏ ra sợ hãi chút nào cả.
Văn sĩ trung niên vừa bay lượng trong không vừa phất hai tay áo kêu vù vù trong gió, chỉ trong bỗng chốc chỉ thấy xác chết nằm ngổn ngang trên đất, một trăm lẻ tám tăng sĩ không còn một ai sống sót hết.
Thế rồi gã buông tiếng cười như điên như cuồng, tiếp theo tiếng cười gã cất bước đi tới hành lang đại điện, phóng mắt nhìn tới trước thấy hòa thượng Pháp Không vẫn ngồi yên bất động.
Gã lạnh lùng tằng hắng một tiếng, nói :
- Này Pháp Không, chớ giả chết làm gì nữa, ngươi hãy mở mắt xem nào, cả đời ngươi có khi nào trông thấy thủ đoạn như thế bao giờ không? So với chín đại môn phái các người thì thế nào?
Hòa thượng Pháp Không vẫn khép hai mắt chắp tay ngồi xếp bằng trên đất không động đậy cũng chẳng nói năng gì cả.
Văn sĩ trung niên cười lạnh lùng nói :
- Này hòa thượng kia, sắp chết tới nơi rồi, chớ giả đò làm gì nữa.
Dứt lời gã khẽ đẩy tới một chưởng.
Không ngờ tư thế ngồi của hòa thượng Pháp Không vẫn không biến đổi, đánh bạch một cái ngã lăn ra phía sau.
Văn sĩ trung niên dậm chân tỏ vẻ căm phẫn nói :
- Khá lắm! Xem như ngươi biết điều. Võ Đang, Thiếu Lâm, Mâu Sơn...
há há...
Tiếp theo tiếng cười gã hất tay cách điểm vào tử huyệt của hòa thượng Pháp Không, sau đó đảo mình chạy xuống núi.
Ánh tà dương lẩn vào núi tây.
Sắc trời từ từ tối dần.
Thình lình ngay lúc này có một bóng người từ chân núi Tung Sơn chạy về hướng cổng Thiếu Lâm tự.
Đối phương là một thanh niên trạc tuổi hai mươi, mặt thanh mày tú, nhưng gương mặt đầy bụi bặm, rõ ràng hắn đã trải qua một lộ trình rất xa.
Thiếu niên này chính là Nhạc Xương đi xa hàng ngàn dặm đến Thiếu Lâm tự báo tin chứ không ai xa lạ nữa.
Hắn vừa chạy lên núi vừa đảo mắt quan sát xung quanh.
Nhưng bốn bề tịch lặng im phăng phắc, chẳng có mảy may tiếng động nào hết, cả một con chim về tổ cũng chẳng thấy luôn.
Hắn lấy làm lạ rằng trong tình huống nguy cấp như thế, tại sao Thiếu Lâm tự chẳng có mảy may canh phòng? Tức thì trong lòng hắn sanh nghi ngay.
Một điềm bất tường đã thúc đẩy hắn gia tốc thân pháp chạy nhanh hơn.
Khi hắn chạy tới cổng tự, thấy hai cánh cửa mở tung ra, nhưng im phăng phắc chẳng thấy bóng người nào hết.
Nhạc Xương thoạt do dự trong giây lát, sau đó phi thân vượt qua cổng tự.
Khi hắn vừa đặt chân trong sân tự, bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Chỉ thấy những xác chết nằm ngổn ngang trên đất, trông thật rùng rợn.
Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :
- “Ai đã hạ độc thủ như vậy? Người nào có khả năng giết chết hàng trăm tăng sĩ như thế? Thiếu Lâm đứng đầu chín phái, sao lại bị hạ một cách dễ dàng như vậy?”
Hắn bước vào quảng trường, trố mắt xem xét mỗi một xác chết rất kỹ càng, mới hay số tăng sĩ này hoặc bị điểm tử huyệt hoặc bị chưởng lực chấn động làm đứt tâm mạch.
Hắn không thể suy đoán rằng rốt cuộc đối phương đến đây với bao nhiêu người. Đã có thể cùng một lúc giết chết hàng trăm đệ tử Thiếu Lâm, quả thật điều này không thể tưởng tượng.
Ngoại trừ số tăng sĩ đã bỏ xác tại đây, thế còn những người kia đi đâu hết rồi?
Hắn suy nghĩ đến đây lập tức bước vào Đại Hùng bảo điện.
Thế nhưng trong điện đường tịch lặng như tờ, cả hai ngọn đèn dầu đặt trước tượng Phật cũng mờ mờ tỏa sáng.
Hắn ra khỏi chánh điện đi xuyên qua hành lang, bỗng thấy một xác chết của hòa thượng áo vàng ngã nằm dưới hành lang.
Mặc dù Nhạc Xương chưa từng trông thấy diện mục hòa thượng Pháp Không chưởng môn nhân Thiếu Lâm bao giờ, nhưng đoán rằng người này ắt là Chưởng môn nhân không còn sai rồi.
Nhạc Xương suy nghĩ đến đây, mặt mày ủ rũ thở dài một tiếng nhủ thầm :
- “Mình tranh thủ chạy ngày đêm, nhưng không ngờ vẫn đến chậm một bước, Phương trượng Chưởng môn đã thọ nạn, vậy thì số người còn lại cũng không tránh khỏi”.
Nhạc Xương nhẹ tay đỡ thi hài hòa thượng Pháp Không dậy, nhưng lạ thạy, thi hài lão vẫn ở tư thế ngồi xếp bằng, chẳng hề thay đổi chút nào cả.
Hắn đưa mắt nhìn thi hài hòa thượng Pháp Không, khấn thầm một hồi lâu.
Bấy giờ màn đêm đã bao phủ vạn vật.
Nhất là trong núi trời tối nhanh hơn.
Hắn không nhẫn tâm nhìn thảm cảnh trước mắt nữa, thế rồi từ từ lui khỏi Thiếu Lâm tự, lập tức thi triển thân pháp chạy xuống núi Tung Sơn, sau đó phi thân chạy dọc theo quan đạo ra thẳng hướng đông.
Chẳng mấy chốc hắn vào tới một thị trấn.
Đèn đuốc vạn hộ sáng trưng.
Nhạc Xương đi qua hai con đường ngang bỗng thấy trước mặt có một tửu lầu rất hoa lệ, xe mã xếp hàng dài trước cửa, trông khí thế rất là hùng vĩ.
Nhạc Xương bước vào tửu lầu, đảo mắt nhìn một vòng, thấy bàn nào cũng có người ngồi cả, khẽ chau đôi lông mày một cái, định bước lui ra ngoài.
Thế nhưng điếm tiểu nhị tinh mắt, y trông thấy Nhạc Xương mặc áo nho sĩ, mặt mũi sáng sủa, cho rằng hắn ắt là một công tử phú gia.
Y suy nghĩ đến đây lập tức quay người bước tới chỗ Nhạc Xương, cúi đầu vái chào vừa cười vừa nói :
- Thưa công tử gia! Ngài đến hơi muộn, để kẻ hèn này lên lầu xem còn chỗ ngồi hay không?
Dứt lời, y chẳng đợi Nhạc Xương có bằng lòng hay không, đã tự mình bỏ chạy lên lầu ngay.
Nhạc Xương cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình một cái, bất giác lắc đầu khẽ cười một tiếng.
Bấy giờ điếm tiểu nhị đứng tại cầu thang vẫy tay gọi Nhạc Xương nói :
- Thưa công tử gia, mời ngài lên lầu vậy!
Nhạc Xương khẽ gật đầu mỉm cười một tiếng, từ từ bước lên lầu.
Trên lầu cũng khá đông khách, có điều thực khách rất văn nhã, họ chẳng làm ồn như những thực khách ở dưới lầu.
Nhạc Xương ngồi ở một bàn đặt sát vách tường, hắn đưa mắt quét nhìn xung quanh một vòng.
Mới hay trên tửu lầu chia làm hai gian, tiền sảnh gồm có mười hai bàn, hậu sảnh vì có một tấm màn che lại, nên chẳng trông thấy gì hết.
Nhưng thỉnh thoảng có tiếng cười từ bên trong nổi lên, điều này chứng tỏ rằng sau hậu sảnh là nơi dùng để chiêu đãi khách nhân.
Hắn đang còn đưa mắt dòm ngó xung quanh thì điếm tiểu nhị đã dọn rượu thịt ra.
Thế rồi Nhạc Xương lẳng lặng ngồi ăn uống một mình.
Cũng ngay lúc này, trong các bàn ăn bỗng nhốn nháo cả lên.
Nhạc Xương bất giác ngước đầu lên, đưa cặp mắt lim dim nhìn tới trước, mới hay có hai thiếu nữ đang thoăn thoắt bước vào hậu sảnh, người đi đầu là một giai nhân tuyệt sắc trạc tuổi đôi mươi tay ôm huyền cầm, còn thiếu nữ đi sau thì độ khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặt mày cũng khá xinh đẹp, tay ôm một cây đàn tì bà.
Kế đó trong hậu sảnh nổi lên một tràng cười thô lỗ và tà dâm.
Nhạc Xương nhủ thầm :
- “Nghe giọng cười này, quyết chẳng phải là bọn tốt lành gì rồi, nhưng tại sao họ được chiêu đãi tại hậu sảnh? Vì họ có tiền có nhiều? Hay là có quyền thế?”
Hắn vừa suy nghĩ vừa nâng ly uống rượu tiếp.
Bỗng nhiên Nhạc Xương phát hiện một hán trung niên ngồi ở chỗ cách một bàn hắn, đang đưa cặp mắt sáng như điện quang chăm chăm nhìn hắn.
Thế rồi hắn cũng thỉnh thoảng liếc mắt quan sát đối phương.
Chỉ thấy người này trạc tuổi bốn mươi ngoài, mặt vàng mày rậm, mình mặc áo nho sĩ màu xám, có điều hai đoạn nhãn thần của y trông thật khiếp sợ.
Văn sĩ trung niên này cũng chỉ ngồi ăn uống một mình, y thoạt trông thấy Nhạc Xương nhìn y, lập tức khẽ gật đầu vài cái, đồng thời giơ tay đẩy cái hộp gấm đang để trên mặt bàn sang một bên.
Trông cử chỉ của đối phương hình như đang ra dấu mời Nhạc Xương sang bàn bên đây cùng uống rượu với y.
Nhưng Nhạc Xương trông thấy mặt mày đối phương lạnh lùng chẳng có chút tìnhcảm, nếu hắn chẳng ưa, bèn quay mặt nhìn sang hướng khác.
Bấy giờ thực khách tại tọa đang thì thầm bàn luận với nhau, họ khen nữ nhân lúc nãy mỹ lệ tuyệt luân, chẳng thua gì Tây Thi tái thế.
Khi Nhạc Xương ngước đầu lên nhìn thì hai nữ nhân nọ vừa bước vào hậu sảnh, nên hắn chẳng trông thấy mặt mày của họ là thế nào hết, hắn nghĩ rằng bọn thực khách ít khi nào được dịp trông thấy tuyệt sắc giai nhân, nếu Đỗ Nhược Quân hoặc Xảo Nương Cung Nghiêm Diễm có mặt tại đây thì có lẽ bọn thực khách ắt phải ngẩn người ra tại chỗ hết.
Thình lình ngay lúc này...
Hậu sảnh nổi lên một tràng cười lớn tiếng, kế đó một âm thanh sang sảng vang tới nói :
- Nếu hôm nay hộ pháp không có mặt tại đây đâu! Há há...
Một âm thanh trong trẻo tiếp lời nói :
- Ngươi nói đùa đấy thôi, nếu ta chẳng làm thế, kẻo Tôn đại nương biết được tin này, vậy thì Tôn hương chủ ắt phải lãnh đủ rồi còn gì nữa? Thôi chớ bàn những thứ này nữa, để ta hát một bài giúp vui cho các vị nha!
Thế rồi hậu sảnh im lặng ngay.
Số thực khách trong tiền sảnh cũng tụ thần tịnh khí lắng tai nghe hát.
Một tràng những tiếng chuyền cảm khẽ nổi lên, tiếp theo là tiếng hát vang tới.
“Mãn viện Oanh thanh xuân tịch Mạc
Vân phân lệ, hận đàng lang.
Nhất khứ bất qui hoa lựu lạc
Đối tà huy, lâm tiểu các.
Tiền sự há kham trùng tưởng lại.
Kim đái lãnh, họa bình u.
Bảo trướng dung huân lan xạ bạc.”
Tiếng hát ngọt ngào êm tai nghe thật động lòng thương xót.
Những thực khách ngồi nghe hát tại tiền sảnh đều đặt ly đũa xuống và ngẩn người ra tại chỗ hết.
Chỉ có mỗi một mình văn sĩ trung niên nọ, mặt lạnh như tiền vẫn ngồi tại chỗ nâng ly uống rượu tiếp, hình như đối với bài hát này không hề động lòng chút nào cả.
Còn Nhạc Xương thì ngồi cúi đầu nhủ thầm :
- “Âm thanh này rất quen thuộc, rốt cuộc thiếu nữ này là ai vậy?”
Bấy giờ hậu sảnh có tiếng cười lớn nổi lên nói :
- Há há... đối tà huy, lâm tiểu các, này Hồng Nữ! Té ra ngươi vị tình hộ pháp mà đến đây, mau sang đây kính hộ pháp một ly coi!
Âm thanh yêu kiều nọ lại vang lên nói :
- Chỉ ngại rằng thân thấp hèn của tiểu nữ xúc phạm đến thanh danh hộ pháp.
Kế đó có một tràng cười há há nổi lên ngắt lời nói của thiếu nữ nọ.
Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :
- “Hồng Nữ? Hồng Nữ? Lúc Quân muội ở Mãn Xuân viên chẳng phải cũng gọi là Hồng Nữ đó ư?”
Hắn suy nghĩ đến đây tức thì máu nóng sôi sục, liền đứng phắt dậy định xông vào hậu sảnh.
Thế nhưng khi hắn thoạt chạm phải ánh mắt sáng như điện quang của văn sĩ trung niên tức thì bình tĩnh lại ngồi xuống nâng ly rượu uống tiếp.
Thần sắc lạnh lùng của văn sĩ trung niên đã làm cho hắn sáng suốt lại, hắn sực nghĩ rằng khi xông vào hậu sảnh nếu Hồng Nữ trong đó không phải là Quân muội thì rất thẹn với họ, còn muôn một quả thật đối phương là Quân muội, nếu gặp nhau trong trường hợp này cùng ngượng ngùng khó xử.
Đồng thời nghe giọng nói của họ rõ ràng thực khách trong hậu sảnh ắt toàn là đồ chúng Kim Tiền bang, chẳng những Tôn Vô Kỵ có mặt tại tọa, hơn nữa có cả Tả thừa tướng Mạnh Huy.
Hắn đang còn suy nghĩ bỗng nhiên hậu sảnh lại có tiếng hát nổi lên.
“Quyên quyên sương nguyệt lãnh xâm môn
Ngại hoàng hôn, lại hoàng hôn
Niệp nhất chi, độc tự đối phương tôn
Tửu bất cấm, hoa hựu não.
...
...”
Tiếng hát như khóc thút thít, khiến Nhạc Xương bất giác phải khẽ gật đầu tỏ vẻ động lòng thương xót, hắn từ từ mở to đôi mắt rượu say túy lúy ra, quan sát xung quanh một vòng, thấy tất cả số tửu khách đang ngồi ngây người tại chỗ hết.
Khi ánh mắt hắn thoạt quét tới chỗ Văn sĩ trugn niên, đang thấy gã vẫy tay gọi tiểu nhị tính tiền, sau đó mang cái hộp gấm trên bàn giao cho tiểu nhị nói :
- Ngươi mang hộp gấm này vào hậu sảnh giao cho một người họ Mạnh.
Tiểu nhị hai tay bưng hộp gấm, quay người đi về hướng hậu sảnh.
Văn sĩ trung niên lại đảo mắt liếc nhìn Nhạc Xương một cái, sau đó mới bước xuống lầu.
Nhạc Xương đang lấy làm ngạc nhiên bỗng nghe hậu sảnh nổi lên một tiếng kêu thất kinh, kế đó lại thấy tiểu nhị loạng choạng lui ra ngoài, đánh bạch một cái té ngồi trên ván lầu, trong tay vẫn còn bưng cái hộp gấm ấy.
Bấy giờ nắp hộp đã mở tung ra, trong hộp có một chiếc đầu người trọc lóc máu me lem luốc.
Nhạc Xương trố mắt nhìn kỹ, té ra chính là chiếc thủ cấp của hòa thượng Pháp Không chưởng môn nhân Thiếu Lâm.
Nhận xét về chương 42: máu nhuộm thiếu lâm